[GNVC - Mật ngọt văn chương] NHỮNG "ÔNG LỢN" NƠI TUỔI THƠ NHỎ BÉ


Ngược dòng kí ức về một miền tuổi thơ bất tận, chẳng biết cụ thể năm nào, tháng nào, chỉ biết khi ấy tôi còn rất nhỏ, tôi chỉ biết ngắm nhìn một cách hồn nhiên những công việc thường ngày của bố mẹ, từ chăm nom tôi cho đến phát triển kinh tế gia đình. Bố mẹ trong trí nhớ của tôi là người luôn bận rộn, công việc của họ không sao đếm xuể, tôi cá chắc là người dân quê hương tôi ai cũng biết đến một gia đình làm nông nghiệp tích cực, năng suất. Phải nói thật bố mẹ tôi rất siêng, bắt đầu là từ cây lúa, cây mía, vườn khoai cho đến nuôi lợn. Thời thơ ấu của tôi không thể thiếu đi tiếng kêu ụt ịt đòi ăn của đàn lợn lúc xế chiều.
Bố mẹ tôi xuất thân từ nông nghiệp. Truyền thống trồng lúa nước và chăn nuôi gia súc, gia cầm ở quê hương tôi được lưu giữ và phát triển từ thế hệ này sang thế hệ khác. Ông bà luôn là người dạy cho bố mẹ tôi cách cấy lúa từ khi còn rất nhỏ. Trong lời kể của bà, của mẹ, bố tôi đã đi cấy từ khi học cấp 1, đến cấp 2 đã thành thạo trong việc đi cày, mẹ tôi cũng chẳng ngại mang bình thuốc sâu trên lưng. Tưởng chừng họ đã am hiểu tất cả về cái nghề truyền thống ấy, nhưng trong nhà tôi không bao giờ thiếu đi những cuốn sách hướng dẫn chăn nuôi, trồng trọt của bố. Tôi không bao giờ quên hình ảnh về những cuốn sách, bởi hồi đó tôi không có những cuốn truyện tranh hay phim hoạt hình, quanh xóm cũng ít bạn để nô đùa, vậy nên những cuốn sách của bố là những thứ tôi sẽ đọc. Nào là sách chăn nuôi lợn nái, rồi lợn thịt, lợn Móng Cái..., chẳng thiếu một thứ gì, tuyệt nhiên chẳng có cuốn sách nào dạy “nuôi con”.
Đâu phải tự nhiên tôi nói chúng là những “ông lợn”, vì chúng được chăm bẵm kĩ lắm, ăn uống đúng giờ đúng giấc, nơi mấy ông ấy ở thì luôn được bàn tay mẹ dọn dẹp sạch sẽ khô thoáng, chúng chỉ cần ăn no căng bụng và nằm phơi mình trên sàn. Căn nhà mà gia đình tôi ở còn không kiên cố bằng cái chuồng lợn của bố tôi. Vất vả, khổ cực, ánh mắt của họ luôn ngóng trông đàn lợn của mình lớn lên từng ngày. Lợn ăn trước, người ăn sau, cứ thế chờ đến khi có thể đem bán.
Ngặt nỗi trời chẳng thương, có những lần lợn bệnh lại không thể bán, mà cũng chẳng thể giữ lại để ăn, chỉ còn cách là đem đi tiêu hủy để bảo vệ sức khỏe người tiêu dùng cũng như chính bản thân mình. Những ông lợn từng được chiều chuộng như thế, giờ đây cũng chỉ nằm bất động. Tôi thấy ánh mắt của bố mẹ tôi, họ chẳng nói với nhau câu nào, cũng không nói với tôi lời nào nhưng ai nhìn vào cũng thấy được sự bất lực và chán nản. Ngày bé tôi vẫn hay được gọi với cái tên của mình kèm với hậu tố là “tồ”, nhiều khi gia đình vẫn gọi tôi bằng mỗi tên “Tồ”, có thể là tôi hơi ngơ ngơ ngẩn ngẩn thật nhưng tôi vẫn hiểu, vẫn hiểu những công sức, những nỗ lực của họ giờ đây đã đổ sông đổ biển.
Tôi của những năm tháng ấy là một đứa nhóc rất ghét đi học, thậm chí là học dốt. Bây giờ cũng không phải giỏi giang hay tài năng xuất chúng gì nhưng cũng gọi là có khá hơn một chút. Từng có một tôi của ngày xưa phải làm lại bài thi thử tận ba lần ở mẫu giáo vì những điều ngớ ngẩn – hết khoanh con chó có sáu chân rồi lại đổ sữa đậu vào đề thi; từng sửa đề Toán của bố giao vì không biết một nửa của 30 là mấy, chỉ biết một nửa của 40 thôi; từng nhất quyết không đi học đến nỗi cứ đi qua cổng nhà bà ngoại là khóc, bởi nếu mẹ chở đi quá cái cổng ấy một chút thì chắc chắn mẹ đang đưa tôi đến trường. Để rồi chứng kiến những khó khăn, những thất bại trong sự cố gắng không ngừng nghỉ của bố mẹ, có lẽ tôi đã động lòng.

Nuôi lợn – nó không còn là “làm nghề”, mà nó còn là “học nghề”, những cuốn sách của bố tôi đã chứng minh điều đó. Nuôi lợn cũng là câu chuyện mà bố mẹ dạy tôi những bài học quý giá. Thứ nhất, cuộc sống này đâu phải lúc nào cũng dễ dàng và bằng phẳng, thất bại rồi sẽ luôn luôn rình rập, người dũng cảm không phải là người cố gắng chấp nhận những nỗi buồn đó, mà là người luôn có khát vọng đứng lên. Thứ hai, con người có thể gặp những bất hạnh, thiếu thốn về nhiều loại tình cảm: tình cảm gia đình, tình yêu đôi lứa, thế nhưng tình người, tình thương đồng loại thì không bao giờ được thiếu, cũng như sẽ không có một con lợn bệnh nào được đưa ra thị trường tiêu thụ. Thứ ba, đã làm nghề thì bất cứ nghề nào cũng cần tâm huyết, cần sự cố gắng và chăm chút tỉ mỉ, tất nhiên phải có đạo đức nghề nghiệp.
Rồi thì những ông lợn ấy cũng có lứa béo tốt, có ông nộp tiền học cho tôi, ông thì lại đổi món trong những bữa cơm của gia đình tôi, có ông lại cho tôi bộ quần áo mới ngày Tết,…Không biết thời gian có thực sự trôi đi một cách âm thầm, lặng lẽ hay không mà tôi thấy mình lớn nhanh quá. Những kí ức ấy trong tâm trí tôi đã dần trở nên mờ mờ, nhạt nhạt, tôi viết lại để nhắc bản thân mình đừng quên - đừng quên những kỉ niệm ấy, dẫu không quá ngọt ngào nhưng lại là một mảnh ghép nhỏ đặc biệt của cuộc đời tôi.
_____________________
Động lực nào khiến tôi viết bài này? Một phần là tôi muốn lưu giữ một miền kí ức nhỏ của bản thân, một phần vì những bài đăng về việc gần đây có tình trạng bán thịt heo bệnh cho người tiêu dùng. Tôi mong muốn khi tôi đặt dấu chấm hết cho câu chuyện sẽ có thể làm sống dậy một mảnh kí ức nào đó của các bạn trẻ giống tôi, sẽ làm đẹp hơn nghề chăn nuôi của nhiều bố mẹ, và quan trọng là lan toả đạo đức nghề nghiệp đến với tất cả mọi người.
Xin gửi lời cảm ơn đến độc giả thân yêu!
_____________________

Để biết thêm về các khoá học, hãy liên hệ:
Email: gocnhovanchuong.leenleen@gmail.com
Hotline: 0969910768 (Bùi Thị Khánh Linh)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[GNVC] 100 nhận định lí luận văn học về văn xuôi

[GNVC - THPTQG - DGNL] MỘT DẪN CHỨNG - NHIỀU DẠNG ĐỀ TỪ CÂU CHUYỆN BÁC SĨ VIỆT NAM THÔNG TIN BÀO THAI THÀNH CÔNG CHO SẢN PHỤ SINGAPORE

[CNVC - Mật ngọt văn chương] LIỆU CÓ CON ĐƯỜNG NÀO CHO ƯỚC MƠ TÔI...